ĐƠN GỬI CÁC TỔ CHỨC QUỐC TẾ VÀ THÔNG BÁO ĐẾN TOÀN THỂ CỘNG ĐỒNG NHÂN LOẠI YÊU CHUỘNG HÒA BÌNH

Việt Nam Ngày 11-4-2013

Kính gửi: Hội đồng nhân quyền (Liên Hợp Quốc) 

Đồng kính gửi: 

-Uỷ ban liên chính phủ về nhân quyền (Asian) 
-Chính phủ và quốc hội Hoa Kỳ 
-Chính phủ và quốc hội cộng đồng Châu Âu 
-Chính phủ và quốc hội Anh Quốc 
-Chính phủ và quốc hội Uc Đại Lợi 
-Chính phủ và Quốc Hội Gia -Nã- Đại 
-Chính phủ và quốc hội Tân Tây Lan 
-Human Ringhts watch ( Hoa Kỳ ) 
-Hiệp Hội Quốc Tế Nhân Quyền Đức quốc 
-Uỷ ban Nhân Quyền Việt Nam 
-Các tổ chức Quốc Tế khác quan tâm và liên quan đến Nhân Quyền tại Việt Nam 

Trích yếu về việc công an Việt Nam tấn công- hành hung- Bắt cóc- cưỡng đoạt cướp tài sản riêng của công dân Việt Nam 

Tên tôi là: Bùi Thị Minh Hằng
Giới tính: Nữ 
Sinh ngày 20-07-1964 
Quốc Tịch Việt Nam 
Số điện thoại:+84 913 784 415 
Địa chỉ email: linhhonchunhat@gmail.com 

Kính thưa các quý vị! 

Việt Nam là một thành viên của liên hợp quốc , do đó nếu nhà nước Việt Nam không đảm bảo an toàn cho công dân Việt Nam thì chúng tôi cần thiết phải lên tiếng thông báo và kêu gọi đến liên hợp quốc. Đề nghị các quý vị cần tiến hành các biện pháp nhằm buộc nhà nước cọng sản Việt Nam phải thực thi trách nhiệm đó . Trong trường hợp Việt Nam từ chối hay lẩn tránh trách nhiệm thì thiết nghĩ Liên hợp Quốc cần thiết phải đưa Việt Nam ra cộng đồng Quốc tế và thực thi áp dụng các biện pháp chế tài.

Liên tiếp trong thời gian dài gần 2 năm qua. Sau một loạt hành vi bắt cóc giam cầm trái luật không đưa ra xét xử đối với tôi : Bùi Thị Minh Hằng. 
Trả tôi về dưới sức ép đấu tranh của đồng bào trong nước và cộng đồng quốc tế. Nhưng công an Việt Nam liên tục gây sức ép, khủng bố tinh thần. Thậm chí bắt cóc và cưỡng chiếm tài sản của tôi. Điển hình là vụ bắt cóc tôi lúc 5h sáng ngày 1-7-2012 tại Ga Sài Gòn. Họ cưỡng bức tôi lên xe của họ, trong đó có ông Thường an ninh Vũng Tàu và 4 công an thường phục khác...chở tôi đi lung tung trên đường 6 tiếng đồng hồ sau đó thả tôi xuống trước cửa nhà trong tình cảnh xộc xệch vì bị xô đẩy. Họ tổ chức quay phim chụp hình tôi không rõ với mục đích gì. Trong khi đó họ gọi điện chỉ đạo một nhóm người khác trên Sài Gòn vào khách sạn tôi thuê ở để đi khám chữa bệnh đã 3 ngày tại địa chỉ : 
Nhà số 27 đường G phường 4 - Quận 4.
Và tại đó họ tự tiện lục lọi lấy đi toàn bộ tài sản của tôi gồm máy tính laptop và rất nhiều tài sản cá nhân khác có giá trị , cùng hộ chiếu, giấy tờ tùy thân của tôi và các con tôi. Cho đến nay tôi đã đi đòi khắp nơi nhưng họ không trả lại những thứ họ cưỡng chiếm bất hợp pháp ấy 
Tiếp đến ngày 24-9-2012 khi tôi lên Sài Gòn để tham dự phiên tòa xử những nhà báo tự do thì tiếp tục bị công an Sài Gòn đàn áp, tấn công, sau đó lại vẫn là ông Thường an ninh Vũng Tàu đẩy tôi lên xe và bắt tôi về ngược Vũng Tàu.

Tại Vũng Tàu từ khi tôi được trả tự do nhưng tôi liên tục bị người của lực lượng công an , an ninh Việt Nam khủng bố, theo dõi, có hiện tượng người lạ mặt đổ xăng giữa đêm khuya vào nhà tôi. Đổ chất thải dơ bẩn nhiều lần . Xong dù tôi làm đơn trình baó và đề nghị điều tra nhưng công an đã không làm. Có nhiều bằng chứng cho thấy chính an ninh , công an, thực hiện những việc này và đó là lý do tôi cho rằng họ cố tình không điều tra những tố cáo của tôi.

Gần đây tôi trở ra Hà Nội để thực hiện thúc đẩy việc thưa kiện của tôi đối với quan chức chính quyền Hà Nội mà cụ thể là vụ kiện chủ tịch thành phố Hà Nội Nguyễn thế Thảo vì đã ký quyết định oan sai bỏ tù tôi 5 tháng không qua xét xử . Gây nhiều hậu quả nghiêm trọng ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống gia đình tôi. Cụ thể là căn nhà , tài sản duy nhất có giá trị của mẹ con tôi sau gần hết một đời gầy dựng đang có nguy cơ bị ngân hàng tịch thu vì công việc làm ăn bị gián đoạn , thất thoát trong thời gian nhà cầm quyền giam cầm tôi trái phép. Nhưng đã 1 năm qua tôi nộp đơn và thúc giục mà tòa án Hà nội mới đây ngày 8-4-2013 mới thông báo tôi đến để nọp án phí xét xử, Cũng trong ngày này tôi bị 1 nhóm người lạ mặt theo dõi, tấn công và chỉ sau khi tôi hô Cướp, 1 người trong bọn họ bị vây bắt và khi đó họ mới xác nhận với những người dân bắt họ rằng họ là an ninh Việt Nam.

Ngay ngày hôm sau 9-4-2013 thì họ tiếp tục cho người đến tận cơ quan Nguyễn Chí Đức, một người quen biết từng đi biểu tình chống Trung Quốc cùng tôi từ 2011. Người thanh niên từng bị đại úy công an tên Minh đạp vào mặt khi anh này bị đàn áp, bắt bớ.
Và tại cổng cơ quan , người trong bọn họ trình thẻ cho bảo vệ biết anh ta là công an Hà Nội. Sau đó nhóm người này đã tấn công Nguyễn Chí Đức khiến anh ta mang thương tích rất nặng hiện đang còn nằm điều trị (Thông tin và hình ảnh tại các trang mạng và nhiều hãng thông tấn đã đưa).

Theo tuyên bố Quốc Tế về nhân quyền 1948, Công ước quốc tế về dân sự 1966 mà Việt Nam cam kết tham gia về các quyền con người thì ở Việt Nam hoàn toàn họ không tôn trọng những cam kết này với ngay chính công dân của họ.
Nhà cầm quyền ngang nhiên chà đạp lên những quyền con người cơ bản nhất của người dân. Lãnh đạo có quyền hành thì cố tình làm sai luật pháp, bắt người tùy tiện và riêng trường hợp công an ,an ninh lạm quyền tấn công người dân , thậm chí gây chết người không còn là chuyện cá biệt mà càng ngày càng phổ biến, gia tăng một cách bất chấp luật pháp. Khắp nơi công an vi phạm pháp luật khi thực thi nhiệm vụ và thậm chí họ trở thành những kẻ cướp , côn đồ như những gì họ đã và đang làm với tôi và rất nhiều người.
Việc họ nhằm vào tôi chắc chắn không dừng lại tại đây. Vì theo tôi nghĩ rằng họ có thể cướp đi tính mạng và an ninh thân thể tôi khi tôi vẫn quyết tâm theo đuổi vụ kiện để đòi công lý và đưa mọi việc ra ánh sáng. Lúc này tôi thật sự lo ngại cho tính mạng tôi trước tình hình khủng bố trắng trợn của lực lượng công an của nhà cầm quyền sai phạm vì muốn bưng bít những điều đó họ có thể ra tay trừ khử tôi. 

Thưa các Qúy vị! 

Công dân của một nước là thành viên liên hợp quốc thì đương nhiên ngoài việc được hưởng quyền của nước sở tại chúng tôi cũng được hưởng sự bảo vệ của chính các tổ chức thuộc liên hợp quốc.
Vì vậy tôi viết đơn này kêu cứu và tha thiết đề nghị các cơ quan chức năng thuộc liên hợp quốc cần có biện pháp cấp thiết ngăn chặn mọi hành động chống lại công dân, chống lại nhân loại của nhà cầm quyền Việt Nam.
Nhà cầm quyền Việt Nam phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước cộng đồng Quốc Tế về việc không có biện pháp bảo vệ cho chính công dân của mình.

Kinh nghiệm và bài học xương máu trên thế giới cho thấy. Các vụ bạo động đẫm máu bắt nguồn từ những sự việc bất công trong xã hội 
Đây cũng là lời cảnh báo cho những nhà lãnh đạo tại Việt Nam.

Trân trọng khẩn báo và kính chào! 

Công dân Việt Nam: 

Bùi Thị Minh Hằng

***************************

Letter to all international organizations and to all international communities that support peace.

Vietnam, April 11, 2013.

To: The Human Rights Committee of The United Nations.

In regards to the acts of the Vietnamese police in attacking, beating, kidnapping, illegally seizing properties of the Vietnamese citizen.

My name: Bui Thi Minh Hang
Sex: Female
DOB: 07/20/1964 .
Country of citizenship: Vietnam .
Phone: :+84 913 784 415 
Email: linhhonchunhat@gmail.com 

Dear Sir/Madam,

Vietnam is a member of the United Nations . If Vietnam government cannot provide safety to its citizens, then it is necessary for us to notify and call on the United Nations. We urge you to use all necessary means to pressure the Vietnamese communist government to carry out their responsibilities. In case Vietnam government refuses or avoids to do so, then perhaps the United Nations can bring Vietnam government in front of international communities and apply all necessary sanctions against it.
The harassment has been continuously the past two years, a sequel after a series of arresting, kidnapping, and putting me, Bui Thi Minh Hang, in jail without trial.
Under the pressure of the Vietnamese people inside the country and the international communities, they were forced to release me. However, the Vietnamese police continued to harass and terrorize me mentally, even kidnapped me and seized my personal belongings. For example, they kidnapped me at 5 AM on July 1st, 2012 at Saigon Train Station. They physically forced me into their vehicle, guarded by a Vung Tau security agent named Thuong and four other plain clothed policemen. They drove me around and around on the streets for six hours, then dropped me off in front of my house; my clothes were messed up due to the struggles. They videotapped and took pictures of me with unknown intentions. Meanwhiles, they called on the phone to command a group of other people in Saigon (I overheard their phone conversation) to to break into my hotel room (at 27, G Street, Area 4, District 4, Saigon) where I’d spent three days for medical treatment.
I later found out that they had stolen nearly all of my valuables including a laptop, a passport, personal IDs (mine and my children’s). I have asked these to be returned but to no avail. 

On September 24th, 2012, I went to Saigon to attend the trials of the freelance journalists. Again, I was attacked by security people – one of whom was Mr Thuong mentioned above. They took me by force and released me in Vung Tau. Since then, they continuously monitored and terrorized me. Unknown men have thrown petrol and foul toxic wastes at my house in the middle of the night. I have formally reported these incidents to the local police but they did nothing. I have lots of proofs to show that the state security agents committed these appalling acts.
Recently I returned to Hanoi to press for actions on my appeal against the government officials – one of whom is chairman of Hanoi, Mr Nguyen The Thao, who ordered my 5-month detention without trial. This detention has affected me and my family tremendously. It interrupted my job so I could not keep up with mortgage payments. Now my family home, which we had spent our whole life to build it, is facing the danger of being reposessed by the bank.

After having waited for the whole year, finally, on April 8th, 2013, Hanoi Court asked me to come and pay a fee so that the trial may proceed. On the trip to get there, I was followed and attacked by unknown men. Upon hearing me screaming ‘robbers, help!’ people came to my aid and caught one of the men who then identified himself as a state security agent.
A friend of mine, Mr Nguyen Chi Duc, had participated in some anti-China-invasion-scheme demonstrations with me since 2011. In one of those events, he was kicked in the face by a police captain named Minh. Recently, the security men went to Duc’s office and showed their ID cards to the guards to gain entry. They then attacked Duc and caused him to suffer severe injuries. Duc is still being treated in hospital. This incident has been widely reported by international press.

The current Vietnamese government does not respect the International Declaration of Human Rights (1948) and the International Covenant on Civil and Political Rights (1966) of which Vietnam is a signatory. Vietnam government is trampling on the basic rights of the Vietnamese citizens. Officials deliberately abuse their power; police and security agents attack and arrest people at will. Deaths at the hand of these people are becoming more common as the state of lawlessness prevails. Police are violating the laws everywhere. Their actions are becoming more criminal as they have shown in actions against me and many others.

I am sure that their acts will not stop here. I fear that they will hurt and even kill me if I keep requesting justice and publicize my case. I am very concerned for my own safety while they are so blatant in their attempt to terrorize me. They may try to kill me to silence me.
I believe that as a citizen of a member nation of the UN, I am entitled to UN’s protection. I hereby request that protection and call on the UN and international human rights organization to pressure the government of Vietnam to stop acting against its citizens. 
I hold the government of Vietnam totally responsible for the failure to protect Vietnamese citizens, and for that, it must face the judgement of the international community. 

Humanity has learned a bitter lesson from history: all bloody revolutions were ignited by social injustice. Let this be a warning to the political leaders in Vietnam. 

Your sincerely, 

Bui Thi Minh Hang